Siêu Phẩm:[TrangTaiSex.SexTgem.Com]
Truyện Teen: Cô Gái Caramen của tôi
Nam giật mình. Cô gái đó chính là cô bé caramen ngày nào trong ký ức thời đi học của anh…
- Này anh, anh ăn kẹo không?
- Ơ này nhóc, anh có quen em không?
- Nếu anh hỏi thế, thì em nghĩ là không.
- Thế sao em lại mời một người không quen ăn kẹo, mà lỡ em bỏ gì vào kẹo thì chết anh à?
- Tùy anh, anh cứ cầm lấy, còn ăn hay không là quyết định của anh.
Và sau cuộc hội thoại ngắn ngủi đến kì lạ ấy, trên tay Nam bây giờ đang là một cột kẹo caramen, lại còn là một cột kẹo bóc dở, chỉ còn gần nửa số kẹo nữa chứ. Nam trân trân nhìn cột kẹo trên tay, nhớ lại lúc em đưa cho nó thứ này, nó đã nghĩ ngay đến cái cảnh quảng cáo trên tivi: một anh chàng muốn làm quen với cô gái ở rạp chiếu phim, đã chuyền cột kẹo thế này đến chỗ cô ta. Và thế là Nam cười khẩy, chắc mẩm: “Ôi dào, chắc lại một em bé nào đó bị choáng ngợp trước vẻ đẹp trai của mình đây mà, trêu lại em ấy tí cho vui!”.
Đấy, chính vì cái suy nghĩ mà nó “chắc chắn đến… 101%” ấy, Nam – với kinh nghiệm tình trường chẳng phải thuộc hàng cao siêu nhất nhưng cũng đạt đến độ bạn bè phải ngước nhìn ngưỡng mộ, đã tự tin quay sang chủ nhân cột kẹo kia, cùng em làm nên cuộc nói chuyện mà theo nó là vớ vẩn nhất, tẻ nhạt nhất, và thất bại thảm hại nhất trong hành trình “tán gái” đã đạt đến độ thăng hoa từ trước đến giờ của nó.
Nam nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, rõ ràng em phải có tình ý gì với nó thì mới chủ động đưa kẹo cho nó chứ. Thế mà tại sao em chỉ giúi cái thứ vớ vẩn ấy vào tay Nam rồi ung dung bước đi, chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn nó thêm một giây nào?
Từ ngày nhận thức được mình được bố mẹ phú cho vẻ ngoài “chuẩn khỏi phải chỉnh” như thế nào, Nam cũng bắt đầu cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ của bọn con gái xung quanh dành cho mình. Đời nó đã quá quen với sự có mặt của những tiếng thầm thì, xuýt xoa, thậm chí là hò hét sau lưng mỗi lần bước đi trên sân trường. Thế mà hôm nay, trên sân ga, lúc Nam đang ngồi trên băng ghế đợi đón bà bác dưới quê lên chơi, nó đã bị em – rõ ràng là một cô gái chính hiệu, lờ đi phũ phàng!
Nam không hiểu, thực sự không hiểu?
***
- Aaa!
- Này thằng khùng, mày định gọi hàng xóm nhà tao sang hết đấy à?
Thy thẳng tay ném cái gối to đùng vào bộ mặt đang đần thối ra của thằng bạn thân. Chẳng hiểu vì chuyện gì mà trưa nay nó phóng hộc tốc sang nhà Thy, mặt mũi phừng phừng tức giận, rồi cứ thế ngồi ì trong phòng chẳng chịu về. Điểu làm Thy lo là ở chỗ, tay thằng bạn cứ giữ khư khư một cột kẹo caramen bóc dở, miệng thì lải nhải thảm thiết: “Tại sao? Tại sao? Tại sao?…”. Nhìn triệu chứng như này dễ thằng bạn sống sung sướng quá hóa rồ rồi, sáng nay Thy vừa đọc thấy bài báo nói về mấy vụ stress kiểu này.
- Này này, Nam ơi, mày điên rồi à Nam? – Thy vỗ vỗ vai thằng bạn.
- Ừ… tao đang điên đây, tao điên lắm rồi đây… Tại sao?… – Nam vẫn tiếp tục lải nhải.
- Thôi, khổ thân mày, đúng là bệnh tật không trừ một ai mà, yêu đương cho lắm vào rồi đến lúc điên có em nào thèm lại gần đâu. Ngoan nào, để tao báo cho bác bên nhà một tiếng, rồi thu xếp đưa mày đi Châu Quỳ một chuyến. – Thy thở dài an ủi thằng bạn.
- Mày nói cái quái gì đấy?
Nam thôi la hét, quay sang ngơ ngác nhìn con bạn lúc này đang thể hiện một bộ mặt nghiêm trọng quá mức cần thiết, mắt long lanh nhìn nó đầy âu yếm.